Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Nhật Ký Công Chúa


Phan_45

“Không” – một cô hầu bàn hét lên.

“Nói rất hay”- chú lái xe của bà vỗ tay ầm ỹ.

Tự dưng nghe thấy mấy câu đó mình cảm thấy tràn trề tự tin, không còn biết sợ là gì nữa. “Và…ờ… về mấy chuyện mấy cái camera theo dõi trong trường… Nếu chúng được sử dụng vào mục đích bảo vệ an ninh trường học thì tôi hoàn toàn ủng hộ. Nhưng nếu chúng được dùng vào việc…”

“Amelia!” – bà quát lớn – “Không được chống tay như thế”.

Mình vội bỏ ngay tay xuống.

“…là công cụ để giám sát học sinh thì tôi kịch liệt phản đối. chẳng nhẽ Ban Giám hiệu nhà trường có thể tự cho mình cái quyền theo dõi nhất cử nhất động của học sinh hay sao?” – càng nói mình càng cảm thấy bị cuốn vào cuộc tranh luận này và cảm thấy bản thân cũng không đến nỗi tệ - “Những cuốn băng camera sau khi ghi xong sẽ được xử lý như thế nào? Chúng có được xóa đi và ghi chèn lên không? Hay chúng được cất giấu trong những ngăn tủ bí mật, dành để làm bằng chứng chống lại chúng ta về sau? Ví dụ nếu chẳng may một ai đó trong số chúng ta bị triệu tập lên Tòa án tối cao, liệu những thước phim ghi lại cảnh chúng ta phun sơn lên đầu Sư tử Joe có bị đem ra rao bán cho đám phóng viên và trở thành bằng chứng chống lại chúng ta hay không?”.

“Hai chân đứng thẳng lên, Amelia” – bà rít lên. Mình mới chỉ hơi gác chân lên thành dưới của cái bục thôi mà.

“Tiếp đến là chuyện một số học sinh nữ mặc quần sooc dưới váy”- sau khi bỏ chân xuống, mình lại tiếp tục. Phải thừa nhận là mình hơi bị thích vụ thuyết trình này. Toàn thể nhân viên của khách sạn Plaza hoàn toàn chăm chú lắng nghe từng lời của mình. Một vài người thậm chí còn vỗ tay khi mình nói về chuyện mấy chiếc máy quay theo dõi có thể bị dùng làm bằng chứng trước tòa – “Là một người theo chủ nghĩa nam nữ bình quyền, tôi kịch liệt phản đối quy định của BGH về việc cấm học sinh nữ mặc quần sooc dưới váy. Con gái chúng ta thích mặc gì ở dưới váy là chuyện của chúng ta! Họ không có quyền cấm chúng ta!!!”

Ấy, đoạn cuối mình nói nghe hùng hồn thật, hê hê!!! Chẳng trách toàn thể các cô hầu phòng có mặt lúc đó đứng hết cả dậy cổ vũ nhiệt tình cho mình. Làm mình cảm thấy cứ như J.Lo hay một nhân vật nổi tiếng nào đó!!!

Chính mình cũng phải ngạc nhiên với tài diễn thuyết của bản thân. Vụ lắp đặt đồng hồ tính phí đỗ xe không hề ăn nhằm gì cả nếu so với bài thuyết trình hôm nay của mình.

Chỉ có một người duy nhất không tỏ chút ấn tượng nào với bài phát biểu của mình. BÀ CHỨ AI!!!

“Amelia, công chúa không bao giờ đấm tay xuống bàn khi phát biểu như vậy” – bà vừa nói vừa phì phèo nhả khói thuốc.

“Cháu xin lỗi”- mặc dù mình không hề thấy bản thân có lỗi gì ở đây. Nhưng hiện giờ mình đang quá vui nên kệ, bỏ qua. Chưa bao giờ mình nhận được nhiều sự ủng hộ đến như vậy. Còn nhớ hồi ở bên Genovia nói về mấy cái đồng hồ tính phí, hầu như chẳng ai đoái hoài gì tới ý kiến của mình.

Vậy mà tối nay, trong căn phòng hội nghị rộng lớn này, đã có rất nhiều người vỗ tay ủng hộ cho mình. Sướng quá điiiiiiiiiiiii!!!!!!

Tất nhiên nếu đứng diễn thuyết trước toàn trường nhất là trước mặt mấy đứa kiểu như Trisha và Lana thì lại là chuyện hoàn toàn khác.

Chắc mình sẽ lăn quay ra ngất giữa sân khấu mất.

Cũng may là không có buổi thuyết trình nào ở trường. Vì có thấy ai nói về chuyện đó đâu.

Mà dù cho là có thì mình cũng sẽ không phải làm chuyện đó.

Bởi vì Lilly chẳng đã nói vậy còn gì. Cậu ấy đã có kế hoạch hết cả rồi, mình sẽ không phải đụng chân đụng tay làm gì cả.

Sao cũng được, miễn là không phải đứng diễn thuyết trước toàn trường là được.Thứ Tư, ngày 9 tháng 9, ở nhà

Lại có một cuộc chiến tại căn hộ nhỏ trên đường Thomas. Vì mẹ và thầy G sẽ về quê ngoại cuối tuần này nên Hội chơi bài Poker của mẹ vào thứ Bảy được chuyển sang tối nay. Và giờ thì mấy bà bạn nghệ sỹ trong Hội Poker của mẹ đang ngồi tụ tập quanh bàn bếp, ngồi ăn bánh crep rôm rả.

Họ ăn uống đã to, nói chuyện còn to hơn nhiều. Đến nỗi lúc mình gọi Louie Mập nó cũng chẳng nghe thấy gì. Mình đã tất tả chạy đi tìm nó ở mấy ổ rơm quanh nhà nhưng không thấy bóng dáng cu cậu đâu. Trong một giây mình đã nghĩ là Louie căm phẫn bỏ nhà ra đi – chỉ vì không chịu nổi âm thanh của mấy bà cô kia. Nó vốn đã không vui với việc phải chia sẻ nhà và mình với Rocky rồi. Cả nhà đã phải năm lần bảy lượt đuổi đuổi Louie ra khỏi cái nôi của Rocky vì cu cậu vẫn cứ tưởng rằng đó là cái ổ rơm mình mới sắm cho. Vì xét cho cùng cái nôi của Rocky cũng cùng kích cỡ với thân hình mập mạp của Louie.

Chưa kể mình đã bỏ HƠI nhiều thời gian với Rocky. Trước đây mình thường dành thời gian đó để mát-xa và chơi với Louie Mập.

Nhưng nó phải hiểu là mình đã RẤT CỐ GẮNG để trở thành một bà mẹ trẻ tốt của cả em trai VÀ chú mèo yêu quý của mình.

Tìm mãi mới thấy cu cậu ở dưới gầm giường trong phòng mình. Không, thực ra là chỉ có cái đầu của nó là chui lọt vào trong gầm giường thôi. Còn tấm thân ục ịch của nó không luồn vào nổi nên tòi ra ngoài.

Louie làm như vậy là đúng thôi. Mấy bà bạn của mẹ nhiều khi cực kỳ đáng sợ.

Đến thầy G cũng còn phải trốn nữa là. Thầy ý bế Rocky vào phòng xem bóng chày một mình. “Bọn họ về hết chưa con?” – thầy G thẽ thọt hỏi khi thấy mình đi vào phòng hôn Rocky.

“Dạ… Các cô ý thậm chí còn chưa bắt đầu được ván nào cơ ạ”

“Không phải chứ” – thầy G ngán ngẩm nhìn xuống cậu con trai bé bỏng của mình. Thật hiếm hoi khi Rocky chịu ngồi im như thế trong lòng mà không khóc ré lên. Vì có tivi đó mà.

Tự dưng mình thấy thông cảm với thầy G thế không biết. Phải thú thật bất cứ ai lấy phải mẹ mình sẽ khổ dài dài. Ngoài cái tính đồng bóng thất thường của một họa sỹ, mẹ còn mắc chứng lú lẫn của người già nữa cơ. Chưa bao giờ mình thấy mẹ trả nổi một cái hóa đơn nào cho đúng hạn, thậm chí còn không biết mấy cái hóa đơn ĐỂ Ở ĐÂU nữa cơ. Thầy G đã chọn phương pháp thanh toán qua mạng hàng tháng nhưng tình hình vẫn chẳng khá khẩm hơn chút nào. Vì sao ư? Vì mấy tấm séc người ta trả cho các bức tranh của mẹ thường được dúi vào một chỗ nào đó như dưới đáy hộp đựng mặt nạ dưỡng da, dưới chân kệ bát…

Thế là mình cũng cảm thấy ngạc nhiên khi thầy G vẫn chưa đệ đơn li dị mẹ và chuồn khỏi cái nhà toàn-những-người-kỳ-quái này. Này nhé, con riêng của vợ thì học hành dốt nát không để đâu cho hết, vợ thì không có một chút trách nhiệm nào với gia đình – trừ việc tham gia các cuộc biểu tình chính trị và cho con bú.

“Thầy muốn ăn gì không? Sườn rán hay tôm sốt tỏi?”

“Không, cảm ơn con, Mia. Không cần đâu” – thầy ý có vẻ ngạc nhiên khi thấy mình tỏ ra ân cần như vậy.

Mình đi vào bếp lấy ít thức ăn chay cho mình rồi chuồn vội lên phòng ngồi làm bài tập. Thật may là mấy bà bạn của mẹ chẳng hề để ý đến mình, họ còn đang mải mê lên án mấy nam ca sỹ thế hệ mới kiểu Eminem đã đầu độc thế hệ trẻ hiện nay, khiến họ quay ra bài trừ hôn nhân.

Đáng nhẽ ra mình đã bỏ qua và lẳng lặng chuồn êm lên phòng nhưng khi nghe thấy họ nói xấu Eminem như vậy thì mình không thể không lên tiếng. Nhất là sau bài diễn thuyết hùng hồn chiều tối nay ở khách sạn Plaza của mình. Mình đã đặt đĩa thức ăn xuống và nói với mấy bà bạn của mẹ rằng những gì họ vừa nói về Eminem là nông cạn (mặc dù mình không hiểu nghĩa của từ “nông cạn” cho lắm nhưng thấy anh Michael và Lilly rất hay dùng), và rằng nếu họ chịu khó bỏ vài phút ra nghe bài “Cleaning Out My Closet” (bài hát yêu thích của Rocky) thì họ sẽ hiểu người phụ nữ duy nhất mà Eminem lên án chính là người mẹ vô trách nhiệm của anh ta.

Luận điểm đầy lí lẽ ấy của mình đã khiến cho các cô bạn mẹ mình phải nín thinh. Còn mẹ thì lấy cớ có người bấm chuông cửa và đi vội ra ngoài: “Có chuông thì phải. Chắc là anh hàng xóm Vern dưới lầu. Chắc anh ý không vui vì tưởng chúng ta mở tiệc mà không mời. Mình quay lại ngay.”

Mình dám chắc là chẳng hề có ai gọi cửa cả.

Mất vài phút một người trong số họ mới lên tiếng: “Mia, có phải việc cháu bên vực Eminem là học được từ mấy bài học làm công chúa với bà nội của mình không thế?”

Nghe thấy vậy, mọi người trong bếp cười phá lên, trừ mình!

Không thể tin nổi, mẹ đi đem chuyện của mình kể hết cho mấy bà tám bạn mẹ. Tất nhiên mình cũng hay đem chuyện CỦA MẸ kể với đám bạn của mình nhưng chuyện đó hoàn toàn khác với chuyện mẹ đi kể chuyện VỀ CON của mình cho người khác nghe.

Hôm nay mới biết hóa ra Lilly không phải là người duy nhất gọi mình là mẹ trẻ.

“Cháu lo sợ quá nhiều thứ rồi đó, Mia” – cô Becca, chuyên gia ánh sáng, vừa nhâm nhi ly margarita vừa đãi cái giọng có tí lè nhè của mình dài thật là dài – “Cháu phải thôi ngay cái kiểu suy nghĩ quá nhiều như thế đi. Hồi bằng tuổi cháu, các mối quan tâm của cô thậm chí chưa bằng một nửa cháu bây giờ đâu”.

“Bởi vì cậu suốt ngày say xỉn chứ sao” – cô Kate châm chọc.

Nhưng cô Becca lờ đi như không nghe thấy gì.

“Có phải chuyện mấy con ốc sên không?” – cô Becca hỏi.

“Chuyện gì cơ ạ?” – không hiểu cô ý đang nói đến chuyện gì.

“Chuyện cháu thả mấy con ốc sên xuống vịnh Genovia đó. Cháu đang lo sẽ bị mọi người nổi giận hả?”

“Cháu nghĩ là vậy” – Có vẻ như cô ý cũng giống như Tina, đã xem tin tức trên TV.

“Cũng dễ hiểu thôi. Nếu là cô thì cô cũng sẽ rất lo lắng. À… sao cháu không thử tập yoga đi. Nó sẽ giúp cháu bớt căng thẳng” – cô Becca gợi ý.

“Hoặc xem TV” – cô Dee bồi thêm.

Ha ha ha… Mấy cô bạn mẹ lại đi khuyên mình nên xem NHIỀU TV HƠN mới ghê chứ. Rõ ràng họ sẽ không thể làm bạn với cô Karen Martinez rồi.

“Các cậu đừng có chọ Mia nữa” – cô Windstorm đứng dậy bỏ thêm đá vào máy xay sinh tố. Cô ý là bạn thân nhất của mẹ, là một bà đỡ, ĐỒNG THỜI là mục sư và một biên đạo múa chuyên nghiệp – “Con bé hoàn toàn có quyền suy nghĩ nhiều và cảm thấy lo lắng nếu muốn. Không có cái tuổi nào có nhiều biến chuyển về tâm lý như tuổi 15 cả, lại nhất là một cô công chúa đang ở tuổi 15”.

Mình chưa bao giờ để ý đến chuyện này. Mình ĐÃ SUY NGHĨ QUÁ NHIỀU chăng? Người bình thường ít ai suy nghĩ nhiều như vậy? Chỉ có mình cô Karen Martinez là cho rằng mình suy nghĩ CHƯA ĐỦ…

“Hình như là cậu đưa hàng nào đó đến quảng cáo thực đơn cho nhà hàng thôi. Mọi người đang nói về vấn đề gì thế?” – mẹ đã quay trở lại.

“Không có gì ạ. Chúc mẹ và các cô chơi vui!” – mình vơ vội lấy cái đĩa thức ăn và chạy tọt về phòng.

Không biết cô Windstorm nói có đúng không nhỉ? Về việc mình suy nghĩ nhiều quá mức ấy. Có lẽ đó chính là vấn đề của mình. Mình không chịu để cho đầu óc nghỉ lấy một giây. Mình thậm chí cũng chưa bao giờ thử. Ai lại đi muốn để cho đầu óc trống rỗng bao giờ. Trừ chị em nhà Hilton. Ngoài tiệc tùng thâu đêm suốt sáng ra chắc họ chẳng nghĩ được việc gì khác. Càng không thể lo lắng về mấy con tảo biển hay nguy cơ cạn kiệt năng lượng trên Trái Đất.

Nhưng có lẽ cô Windstorm nói cũng phải, đôi khi mình phải tự cho phép mình nghỉ ngơi. Mình không thể suốt đêm trằn trọc không ngủ vì lo bị người ngoài hành tinh bắt cóc và chiếm đóng thế giới, hay đại loại như vậy.

Ui ui… Michael nhắn tin cho mình.

SKINNERBX: Chúng ta sẽ vẫn gặp nhau thứ Bảy tới chứ em?

Đúng lúc đó mình nhận được một tin nhắn khác

WOMYNRULE: Thứ bảy này cậu làm gì?

Không phải chứ, SAO lại là đúng lúc này. TẠI SAO? TẠI SAO?

FTLOUIE: Giờ mình không nói chuyện với cậu được. Mình đang chat với anh trai cậu.

WOMYNRULE: Nhắn với anh ý là mẹ mình đã biến phòng của anh ấy thành điện thờ thần Mặt Trăng rồi.

FTLOUIE: LILLY! ĐI ĐI!

WOMYNRULE: Nhớ dành thứ Bảy cho mình đấy. Việc cực quan trọng. Liên quan đến chuyện bầu cử.

FTLOUIE: Mình đã có kế hoạch với anh cậu vào thứ Bảy rồi.

WOMYNRULE: Cái gì??? Hai người định…

FTLOUIE: KHÔNG MÀ. ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ CHUYỆN ĐÓ MÀ!!!!!!!

SKINNERBX: Chuyện gì em? Em đang nói cái gì thế?

ÔI CHÚA ƠI! Tí chết!!!

FTLOUIE: Không, em không phải nói với anh. Em gõ nhầm cửa sổ cho Lilly.

SKINNERBX: Khoan… Lilly đang chat với em đó hả?

WOMYNRULE: Cậu và anh mình…

FTLOUIE: Lilly! Cậu có im ngay đi không!

SKINNERBX: Có phải Lilly đang gây khó dễ gì cho em không? Nói với nó là nếu nó không ngừng ngay việc hành hạ em, anh sẽ mách mẹ chuyện nó làm thí nghiệm về lực hấp dẫn với mấy bức tượng cổ của bà đấy.

FTLOUIE: HAI NGƯỜI THÔI NGAY ĐI CHO TÔI NHỜ !!! TÔI ĐẾN PHÁT ĐIÊN MẤT THÔI!!!!!!!!

FTLOUIE: (log out)

Hy vọng là sau này mình và Rocky sẽ không giống như hai anh em bọn họ.

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, phòng Điểm danh

ỐI.

GIỜI.

ƠI.

Giờ mình chỉ nói được đúng mấy câu cụt ấy thôi !!!

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Thể dục

Chúng ở khắp mọi nơi. Kể cả trong phòng thể dục. Không hiểu sao cậu ấy làm được như vậy. Đến MẤY SỢI DÂY TRONG PHÒNG THỂ DỤC cậu ấy cũng chẳng tha.

Thật.

Cả trong phòng tắm nữa. Ép plastic cẩn thận, để không bị thấm nước.

Mặc dù trong môn Sức khỏe và An toàn bọn mình đã được học là con người không thể chết vì xấu hổ, nhưng mình sẽ là ngoại lệ đầu tiên. Mình luôn khác biệt mà.

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Hình học

CHÚNG CÓ MẶT Ở KHẮP NƠI.

NHỮNG BỨC ẢNH CHÂN DUNG CỦA MÌNH ĐANG ĐỘI VƯƠNG MIỆN. CÙNG VỚI CÂY QUYỀN TRƯỢNG. Bức ảnh chụp trong lần ra mắt chính thức với nhân dân Genovia hồi tháng 12 năm ngoái.

Bên dưới bức ảnh là dòng chữ:

HÃY BẦU CHO MIA.

Moi người bàn tán sôi nổi về những bức ảnh này. TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Còn mình chỉ biết cúi gằm mặt xuống bàn, giả vờ làm bài tập. Vậy mà Trisha Hayes vẫn cương quyết không buông tha cho mình: “Giỏi lắm. Có thế này chứ nữa thì cũng chả thấm vào đâu. Công chúa mà to à? Trường này ai mà không biết Lana. Chuẩn bi mà bẽ mặt trước toàn trường thứ Hai tới đi”.

“Kinh nhỉ, ai đó đã đi bổ túc thêm ít từ vựng rồi cơ đấy” – mình khinh khỉnh nói với Trisha. Bởi cái từ “bẽ mặt” mà nó vừa dùng hơi cao siêu với một đứa tóc vàng hoe như nó.

Nhưng điều mình thực sự muốn gào lên lúc đó là: “KHÔNG PHẢI TÔI!!! TÔI KHÔNG LÀM MẤY CHUYỆN ĐÓ!!!!!!”

Nhưng mình không thể. Bởi vì mọi con mắt đang đổ dồn về phía hai đứa bọn mình. Kể cả thầy Harding. Thầy ý đã thẳng tay trừ 5 điểm bài tập của Trisha can tội dám đi ra khỏi chỗ khi chuông đã reo.

“Thầy không thể làm như thế” – Trisha gào lên. Công nhận là con nhỏ này dốt thật, đi học bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn không hiểu được một nguyên tắc cơ bản: đừng bao giờ cãi lại giáo viên.

“Xin lỗi em, Trisha. Nhưng có đấy, tôi hoàn toàn có thể đấy”

“Không còn lâu nữa đâu” – Trisha hôm nay đúng là ăn gan hùm rồi – “Khi bạn Lana của em trở thành Chủ tịch Hội học sinh của trường, bạn ấy sẽ lập lại quy định về việc trừ điểm kiểu này”.

Thầy Harding lập tức quay sang hỏi mình: “Ý kiến của em về chuyện này thế nào, Mia Thermopolis? Em sẽ xóa bỏ quy định này chứ?”

“Dạ không ạ.”

“Vậy sao?” – thầy Harding nheo mắt, cười thích thú – “Tại sao?”

“Dạ…vì…” – mình có thể cảm nhận được hai tai đang đỏ dừ lên, vì cả lớp đang quay hết ra chăm chú nhìn mình – “Em nghĩ em sẽ tập trung vào giải quyết những vấn đề thực sự quan trọng. Ví dụ như việc cần phải cải thiện thêm các món chay trong thực đơn ở căng-tin, hay việc lắp đặt máy camera theo dõi khắp các hành lang trong trường là hành động xâm phạm quyền riêng tư của tụi em. Và việc một số giáo viên chấm điểm không được công tư cho lắm”.

Mình đã CỰC KỲ choáng váng khi thấy một vài bạn phía cuối lớp vỗ tay rào rào ủng hộ. Giống như cách mọi người vẫn làm vào cuối mỗi bộ phim hay ý.

Nhưng tiếng vỗ tay đó ngay lập tức đã bị dập tắt bởi thầy Harding: “Được rồi, được rồi. Trật tự nào. Cả lớp mở trang 23 học nào”.

Ôi Chúa ơi, cái vụ bầu cử này quả thật NGOÀI TẦM KIỂM SOÁT của mình rồi!!!

Có bao nhiêu là ảnh không chọn tại sao phải nhất quyết chọn bức mình cầm QUYỀN TRƯỢNG là saooooooo??? Trông mình như một con búp bê vứt đi ấy!!!

Q.6 - Chương 7: Thứ Năm, Ngày 10 Tháng 9, Giờ Tiếng Anh

 

LILLY!!! CẬU LẤY MẤY TẤM HÌNH ĐÓ RA Ở ĐÂU THẾ????

Thế cậu nghĩ mình còn có thể lấy ra ở đâu nữa? Và thôi ngay cái trò quát tháo đó đi.

Mình không hề quát tháo nhá. Mình đang rất bình tĩnh hỏi cậu đấy thôi… Cậu lấy mấy cái hình này từ bà nội mình đúng không?

Tất nhiên rồi. Chứ cậu nghĩ mình đi bỏ tiền ra mua chúng chắc? Cậu có biết in poster khổ lớn như thế mất bao nhiêu tiền không? Chỉ riêng tiền in đống poster này thôi đã bằng số tiền mình dành dụm cả năm cho chương trình Lilly Chỉ Nói Lên Sự Thật rồi.

Nhưng mình tưởng cậu ghét bà nội mình lắm mà! Sao cậu lại đi cấu kết với bà để làm mấy chuyện vô bổ này?

Bởi vì cậu phải hiểu là cuộc bầu cử này có ý nghĩa cực kỳ quan trọng đối với mình. Mình RẤT RẤT MUỐN chúng ta dành chiến thắng. Chúng ta PHẢI chiến thắng. Đó là cách duy nhất chúng ta có thể cứu THAE thoát khỏi bàn tay phát xít của cô hiệu trưởng Gupta.

Nhưng Lilly! MÌNH KHÔNG MUỐN LÀM CHỦ TÍCH HỘI HỌC SINH.

Đừng lo. Cậu sẽ không phải làm đâu.

CẬU CÓ BIẾT MÌNH ĐANG NÓI GÌ KHÔNG THẾ! Lilly, mọi người ai cũng chắc chắn là Lana sẽ thắng cử bởi vì cậu ta có thua ai bao giờ đâu. Nhưng có điều gì rất kỳ lạ đang diễn ra. Giờ Hình học hôm nay, mình đã đưa ra vài luận điểm phản đối chuyện lắp đặt máy camera theo dõi trong trường và có mấy người VỖ TAY ỦNG HỘ mình.

Vậy là chuyện đó đã xảy ra. Mình BIẾT MÀ!!!

Chuyện gì đã xảy ra?

Không có gì. Cứ tiếp tục làm như vậy. Rất hay. Rất TỰ NHIÊN. Đến mình cũng không thể tự nhiên như thế.

NHƯNG MÌNH CÓ LÀM GÌ ĐÂU??

Đó chính là ưu điểm của cậu. Thôi nào, tập trung nghe giảng đi. Cậu cần phải chú ý, nếu còn muốn trở thành nhà văn.

Lilly. Chắc không có buổi tranh luận nào trước trường chứ? Tại bà mình tự dưng đi bắt mình tập diễn thuyết trước đám đông.

Shhhhhhh. Nghe giảng đi. Mà này, có chuyện gì với anh mình thế?

CẬU ĐỪNG CÓ MÀ ĐÁNH TRỐNG LẢNG. CÓ HAY KHÔNG CÓ VỤ DIỄN THUYẾT?????

LILLY!!!

LILLY!!!!!!!!!!!!! TRẢ LỜI MÌNH ĐI !!!!!!

Mình nghĩ Lilly sẽ không trả lời cậu đâu. Có chuyện gì không?

Ôi, Tina. Không có gì. Chỉ là.. cậu có thể sai chú vệ sỹ của cậu cho mình một phát súng ân huệ? Mình xin cậu đấy.

Ừm… Chú Wahim không được phép bắn ai cả, trừ khi người đó định bắt cóc mình. Cậu biết mà.

Mình biết. Nhưng giờ mình rất muốn chết.

Mình rất tiếc. Lại vụ bầu cử hả?

Chuyện đó và chuyện với Michael nữa.

Hai người đã nói chuyện thẳng thắn với nhau chưa?

Chưa. Làm gì có thời gian? Mình đâu thể gặp anh ấy thường xuyên vì giờ học của hai đứa toàn lệch nhau. Hơn nữa mấy chuyện như vậy cần gặp mặt nói chuyện thì hay hơn là qua điện thoại hay chat.

Ừ, đúng vậy. Nhưng khi nào thì cậu tính nói chuyện với anh ấy?

Chắc là thứ Bảy tới. Bọn mình hẹn gặp hôm đó mà.

Tốt. Này, cô M hôm nay mặc cái quần sooc lửng đó đẹp quá nhỉ. Không thể nghĩ được rằng một cái quần đơn giản lại có thể đẹp đến như thế.

Ừm… nhưng không phải ai mặc cũng đẹp.

Ý cậu là sao? Cô Martinez mặc gì chẳng đẹp. Cô ý lại còn thích cả Jane Austen nữa chứ.

Nhưng có thể không phải với lí do giống như bọn mình.

Ý cậu là không phải vì nam diễn viên Colin Firth sao? Nếu không phải vậy thì còn ai lại đi thích truyện của Jane Austen chứ???

Ừm… coi như là mình chưa nói gì.

Mà này, cậu có nghĩ là cô M biết về mối quan hệ của nữ diễn viên Emma Thompson và cái chú đóng vai con trai nhà Willoughby không??? Bởi vì mặc dù trong phim Sense and Sensibility chú ý đóng vai ác nhưng dám chắc ngoài đời chú ý là người tốt. Hơn nữa cô Emma cũng phải tìm kiếm hạnh phúc mới sau khi bị Kenneth Branagh bỏ rơi để chạy theo Helena Bonham Carter chứ.

Đôi lúc mình ước có thể được như Tina, lúc nào cũng lạc quan yêu đời và đặc biệt là không suy nghĩ quá phức tạp.Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, trong toa lét nữ của trường THAE

Sao lần nào có chuyện là mình cũng chui vào trong này viết nhật ký thế nhỉ? Thói quen chăng???

Mọi chuyện bắt đầu từ chính cái sự vô tư hồn nhiên như cô tiên của Tina. Bọn mình đang ngồi bàn luận về tập phim tối qua của phim The OC thì Tina buột miệng hỏi: “Này, cậu đã nói với Lilly chưa?”

“Nói với mình chuyện gì?” – Lilly quay phắt ra ngay lập tức.

“Chuyện bố mẹ cậu ý sẽ đi về quê ngoại ở Indiana vào cuối tuần này” – Tina hình như cũng biết là mình lỡ miệng nên lảng qua ngay chuyện khác.

Lilly hớn hở hỏi mình: “Thật á? Tuyệt vời! Bọn mình có thể tụ tập đàn đúm ở nhà cậu”.

Ha! Cứ ngỡ sau những gì xảy ra ở nhà mình hôm sinh nhật lần trước Lilly sẽ là người cuối cùng muốn quay lại đó, ai dè…

“Mấy giờ bọn mình có thể tới nhà cậu?”

“Mẹ mình và thầy G không có nhà không có nghĩa là mình sẽ mở tiệc đàn đúm” – mình hốt hoảng nói.

“À… ừ, quên mất” – Lilly trầm ngâm nói – “Dù gì cậu cũng là người thừa kế của Genovia cơ mà. Đời nào họ chịu cho cậu ở nhà một mình. Thôi không sao. Chúng ta sẽ tìm cách lừa chú Lars và chú Wahim đi đâu đó…”

“KHÔNG! Ý mình không phải là như vậy. Sẽ không có tiệc tùng gì hết, bởi vì buổi tiệc sinh nhật lần trước của mình đã biến thành một thảm họa” – mình xua xua tay.

“Nhưng lần này thầy G có nhà đâu mà lo”- Lilly vẫn cứ ngoan cố, mà nhà là nhà của mình cơ mà !!!!

“KHÔNG LÀ KHÔNG!” – mình nói bằng giọng uy quyền nhất có thể.

Lilly khịt mũi một cái rồi nói: “Cậu bị điểm B môn tiếng Anh chứ không phải mình. Đừng có mà giận cá chém thớt như thế”.

Thật là quá quắt!

“Khoan…” – Lại thêm Boris nhảy vào mồm mình – “CẬU bị điểm B môn tiếng Anh á Mia??? Sao lại thế được?”

Đến nước này thì mình không nhịn nổi nữa, đành phải kể hết cho mọi người nghe những gì cô M đã nói về mình và lối viết văn của mình.

Người đau lòng nhất khi nghe được sự thật này có lẽ là Tina: “Nhưng trông cô ý hiền dịu thế cơ mà!!!”

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Không thể dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá lòng dạ một con người được” – chẳng hiểu Boris vừa nói vừa chằm chằm nhìn về phía mình là ý gì nữa.

Nhưng mình chẳng quan tâm, bởi một người suốt ngày chỉ dắt áo len trong quần như cậu ta thì biết gì mà nói chứ.

“Có thể cô ý chỉ có ý tốt thôi” – Tina vẫn cố vớt vát biện minh cho thần tượng của mình.

“Dù là có ý tốt đi chăng nữa thì cũng không ai lại đi nói những lời như muốn bóp nát tâm hồn nghệ sỹ của người khác như vậy” – Ling Su phản bác. Cậu ý là người vẽ đẹp nhất trong cái trường THAE này nên có thể coi là một nghệ sỹ thực thụ - “Rất nhiều người tự cho mình như những nhà phê bình, nhà phân tích chân chính đã lên án gay gắt các tác phẩm nghệ thuật theo trường phái Ấn tượng vào thế kỷ thứ 19. Nếu nha các họa sỹ như Renoir và Monet nghe theo những lời khuyên đó thì thử hỏi liệu thế giới còn được chiêm ngưỡng những kiệt tác hội họa như bây giờ không???”

“Mình không dám so sánh bài viết của mình với tranh của Renoir nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, Ling Su”.

Vẫn bằng cái giọng đều đều kiểu phán xét, chậm rãi, Boris trầm ngâm: “Cái chính là cho dù Mia có THỰC SỰ viết kém đi chăng nữa thì liệu cô M có quyền nói thẳng vào mặt cậu ấy phũ phàng như vậy không?”

“Đúng vậy, phương pháp như vậy là rất phi giáo dục” – Shameeka tiếp lời.

“Chúng ta phải làm một điều gì đó về chuyện này” – Ling Su nói – “Nhưng làm gì thì mình vẫn chưa nghĩ ra”.

Mấy đứa đang chụm đầu vào nhau thì thào bàn cách, bỗng có ai đó tiến về phía bàn ăn của mình…

LANA

Tim mình chợt trùng xuống. Cứ mỗi lần đối mặt với nó là mình lại bị như vậy. Hèn lắm cơ!

“Áp phích đẹp quá nhỉ! Nhưng cũng vô ích thôi!” – Lana mồm thì nói mà toàn thân thì ngoáy loạn lên như búp bê đứt giây cót.

“Đúng vậy đấy. Tụi này vừa làm một cuộc bỏ phiếu sơ bộ ở căng-tin, nếu hôm nay là ngày bỏ phiếu chính thức thì mấy người thua thảm hại rồi. 16 phiếu thì làm ăn được gì” – Trisha vênh mặt đắc thắng.

Lilly vẫn thản nhiên ngồi bóc bánh ra ăn, thủng thẳng nói: “Ý mày là trong cái căng-tin này có 16 người dám đứng lên nói thẳng với mày rằng họ sẽ không bỏ phiếu cho mày sao? Thật không ngờ cái trường này lại lắm kẻ hèn hạ, bợ đỡ đến như vậy.”

“Hãy lo tới thân mày trước đi, con mập kia.” – Lana rít lên – “Rồi xem ai mới là kẻ hèn hạ… Còn nữa, hẹn gặp lại ở Hội trường thứ Hai tới trong buổi diễn thuyết, Mia. Không ai ở cái trường THAE này lại muốn một kẻ-thả-ốc-sên làm Chủ tịch Hội học sinh đâu.”

Gọi mình là kẻ-thả-ốc-sên á??? Thật đáng ghét!

Nhưng mình chưa kịp đứng lên biện hộ cho hành động thả ốc sên thì Lana đã ngúng nguẩy bỏ đi mất.

Mình không muốn làm bẽ mặt Lilly trước mặt bạn trai cũ của cậu ấy và đám bạn thân nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Lilly, gặp mình trong toa-let. NGAY BÂY GIỜ”

Kỳ lạ thay, cậu ý đi theo mình cái rụp.

“Lilly” – mình vận dụng hết sức bình sinh kìm nén cơn thịnh nộ đang cuồn cuộn dâng trào. Đây có lẽ là điều duy nhất mình rút ra được từ những bài học làm công chúa với bà. Bởi vì bà với Lilly rất giống nhau, luôn có những hành động rất không giống ai, khiến mình phát điên – “Chuyện này thế là đủ lắm rồi. Ngay từ đầu mình đã không muốn cái chức Chủ tịch Hội rồi. Nhưng cậu cứ luôn miệng nói với mình là cậu đã có kế hoạch. Nếu đúng như vậy thì đó là gì, hãy nói cho mình nghe xem nào. Còn nữa, sẽ không có chuyện mình diễn thuyết trước toàn trường với nhỏ Lana đâu đấy. KHÔNG BAO GIỜ”

“Cậu là một công chúa tập sự” – Lilly nói.

“Cái gì?” – mình nhìn Lilly như thể nhìn một sinh vật lạ.

“CÔNG CHÚA TẬP SỰ”

“Mình đã nói bao nhiêu lần rồi. Đừng có gọi mình như thế” – mình rít lên.

“Không hề. Cậu chỉ nói là đừng có gọi cậu là mẹ trẻ hay C2G – Công chúa Genovia”- Lilly vẫn từ tốn giải thích, nhưng như vậy chỉ càng khiến mình nổi điên hơn.

“Lilly. Mình nói với cậu lần cuối: Mình KHÔNG MUỐN làm Chủ tịch Hội học sinh, mình đã có quá đủ vấn đề phải lo rồi. Mình sẽ không tham gia buổi tranh luận trước toàn trường với con nhỏ Lana đó đâu”

“Cậu không muốn làm cho THAE trở nên tốt đẹp hơn sao?”

“Tất nhiên là có rồi. Nhưng vô vọng ý, Lilly. Làm sao mình thắng Lana được. Nó là đứa con gái nổi tiếng nhất trường cơ mà. Sẽ không có ai chịu bỏ phiếu cho mình cả” - đến lúc này toàn thân mình như “hết pin”,chẳng còn hơi đâu cãi nhau với Lilly nữa.

Ngay lúc đó có tiếng xả nước. Hóa ra không phải chỉ có hai đứa mình ở trong này, còn có người thứ ba. Một cô bạn dáng người nhỏ nhắn vừa từ trong buồng vệ sinh bước ra, trông dáng điệu có vẻ là học sinh năm nhất. Mình và Lilly lặng người đi không nói được câu nào, cứ trân mắt ra nhìn.

“Công chúa, em rất ngưỡng mộ những gì chị đã làm với mấy con ốc sên. Em dự định sẽ bỏ phiếu ủng hộ chị” – cô bạn đó mỉm cười rất tươi với mình.

“Ha!” – Lilly reo lên, sau khi cô bạn kia chào bọn mình và đi ra trước – “HA HA! Cậu thấy chưa. Mình ĐÃ NÓI rồi mà. Điều thần kỳ ĐÃ XẢY RA. Thời đại của Lana và đồng bọn sắp qua rồi. Mọi người trong cái trường này đã quá chán ghét bè lũ tự phụ luôn-cho-mình-là-người-nổi-tiếng đó rồi. Họ cần có một nữ hoàng mới. Hay một công chúa mới. Một công chúa thật sự, cả theo nghĩa đen và nghĩa bóng”

“Lilly…”

“Cứ giữ như bây giờ và mọi chuyện sẽ ổn”.

“Nhưng, Lilly…”

“Và nhớ là thứ Bảy này cậu phải dành trọn một ngày cho mình đấy. Cậu và anh mình có thể gặp nhau vào buổi tối, nhưng ban ngày phải là của mình. Mình chỉ cần một ngày thôi”.

“Lilly, mình KHÔNG MUỐN làm Chủ tịch” – mình nói dứt khoát.

“Đừng lo” –Lilly vỗ vai mình – “Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Mình càng không muốn bị mất mặt trước Lana và mọi người trong trường”

“Đừng lo” – Lilly vừa nhìn vào gương chỉnh lại mấy cái cặp ghim trên tóc vừa nhắc lại như một cái máy – “Sẽ không có chuyện đó đâu.”

“Lilly, LÀM SAO CẢ HAI ĐIỀU ĐÓ SẼ KHÔNG XẢY RA ĐƯỢC??? KHÔNG THỂ CÓ CHUYỆN ĐÓ!!!”

Chuông reo. Kết thúc câu chuyện.

Tối nay phải lên mạng search xem có thông tin gì về chứng loạn thần kinh không mới được.

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Chính phủ Mỹ

CÁC HỌC THUYẾT VỀ NHÀ NƯỚC (phần tiếp theo)

HỌC THUYẾT VỀ NGUỒN LỰC

Tôn giáo và kinh tế đóng vai trò quan trọng trong lịch sử hình thành nhà nước. Học thuyết này nói rằng: Nhà nước luôn tìm mọi cách, trong khả năng của mình, buộc người dân phải đóng góp hoặc nộp thuế. Dần dần quy định đó đã trở thành luật. Và con người đã không ngừng điều chỉnh, hoàn thiện các quy định đó cho ngày càng phù hợp hơn.

Mình thấy điều này hơi giống với cái cách mọi người thừa nhận và tôn vinh các thành viên đội bóng và đội cổ vũ, cho dù họ không phải là những học sinh giỏi, thậm chí một số còn không có đầu óc, cư xử thiếu văn hóa, lúc nào cũng lên mặt với những người mà họ cho là không-cùng-đẳng-cấp chỉ vì không giỏi thể thao và tiệc tùng như họ. Thử hỏi loại người như vậy SAO ĐỦ TIÊU CHUẨN để lãnh đạo mọi người chứ? Vậy mà lời của họ luôn được coi là luật, ai ai cũng phải kiêng nể. Không dám chỉ trích các hành động vô lý của họ, không dám nói thẳng vào mặt họ rằng họ đang vi phạm các nội quy của trường học về việc cấm hút thuốc lá, mặc quần sooc thể thao dưới váy… Điều này hoàn toàn sai. Thật không công bằng khi để hành động sai trái của một số ít người mà làm ảnh hưởng tới toàn bộ những người khác. Không hiểu ông John Locke sẽ nói gì về hiện tượng này nhỉ???

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, giờ Khoa học Trái đất

Kenny cần chấm dứt ngay cái trò khoe khoang bạn gái với mình! Để giải quyết vấn đề gì đây không biết nữa?!! Mình biết là bạn đó rất xinh, rất giỏi nhưng cậu ấy có CẦN PHẢI nhắc đi nhắc lại điều đó mỗi khi nói chuyện với mình không chứ!!!

Hôm nay học cái gì đó về cực Nam, cực Bắc gì đó nhưng mình nghe chẳng hiểu gì cả.

BÀI TẬP VỀ NHÀ

Thể dục: không

Hình học: bài tập trang 33-35

Tiếng Anh: ngữ pháp trang 30-54

Tiếng Pháp: lisez L’Etranger pour lundi

NKTN: không

Chính phủ Mỹ: Định nghĩa về Học thuyết nguồn lực của Nhà nước

Khoa học Trái đất: vòng quay của Trái đất

Q.6 - Chương 8: Thứ Năm, Ngày 10 Tháng 9, Trên Xe Limo Từ Khách Sạn Plaza Về Nhà

 

Đố biết giờ học công chúa hôm nay mình đã học về cái gì?

Cách bố trí chỗ ngồi cho các vị lãnh đạo đứng đầu chính phủ tại một buổi tiệc? – Sai.

Học khiêu vũ? – Sai nốt.

Thường thì trong các bài học làm công chúa người ta hay học mấy thứ như vậy nhưng bà mình vốn không phải là một người thích sự “thông thường”.

Thế này nhé, có hơn hai chục phóng viên, nhà báo đang vây quanh phỏng vấn quản-lý-tự-phong của mình – Lilly Moscovitz – hỏi về cuộc vận động tranh cử sắp tới.

Đúng vậy. Lilly. Đang ngồi cạnh bà trên cái trường kỷ bọc nhung, điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi của các phóng viên một cách chuyên nghiệp.

Vừa nhìn thấy mình bọn họ bổ nhào ra cửa, đua nhau chĩa micro vào mặt mình và đặt hàng tá câu hỏi, bỏ lại Lilly ngồi trơ ở phía trong. “Công Chúa! Công Chúa! Cô có mong đợi buổi diễn thuyết vào thứ hai tới không? Cô có tự tin là mình sẽ thắng cử hay không? Cô có muốn nói gì với các cử tri của mình không?”

Có đấy, một câu thôi, với một người thôi: “LILLY! CẬU ĐANG BÀY TRÒ GÌ THẾ?”.

Phải vài phút sau bà mới buồn đứng dậy giải cứu cho mình khỏi đám phóng viên. “Ta và cô bạn tốt của cháu chỉ đang có một cuộc trò chuyện nho nhỏ với các anh chị phóng viên đây, về cuộc bầu cử sắp tới của cháu vào chiếc ghế Chủ tịch Hội học sinh THAE thôi, Amelia. Sẽ là hay nhất nếu cháu trực tiếp trao đổi vài câu với họ, dù gì cháu mới là nhân vật chính cơ mà, đúng không cháu yêu?”

Cứ khi nào bà gọi mình là “cháu yêu” y như rằng sẽ có chuyện. Cộng thêm sự xuất hiện của Lilly trong phòng này nữa thì ắt hẳn sấm chớp giông tố sắp kéo đến ì oàng rồi. Sao cậu ấy tới khách sạn nhanh thế nhỉ? Chắc là đi bằng tàu điện, vì hôm nay xe mình đã bị tắc đường khá lâu.

“Đúng vậy, thưa công chúa”- Lilly nói, kéo giật tay mình cùng ngồi xuống ghế - “Cậu hãy cho các anh chị phóng viên dễ mến này biết về các kế hoạch cải tổ trường THAE của mình đi”.

Mình hơi nhoài người ra phía trước, giả vờ với lấy cái bánh sandwich kẹp rau cải xoong trên bàn mà cô hầu phòng của bà đã chuẩn bị sẵn cho đám phóng viên kia, phòng trường hợp họ đói bụng (cộng với “đói tin”), rồi quay sang thì thào với Lilly: “Cậu đi quá xa rồi đấy”.

Nhưng Lilly chỉ quay sang cười nhạt một cái rồi thản nhiên nói với bà: “Thưa Nữ hoàng, hình như công chúa muốn uống chút trà”.

“Tất nhiên rồi. Antoine! Lấy trà cho công chúa” – bà mỉm cười đáp lại. Sợ hai người này thật đấy!!! Một vở tuồng tuyệt hảo!

Buổi phỏng vấn kéo dài khoảng một tiếng, với hàng chục phóng viên từ khắp nơi trong thành phố đặt câu hỏi về chiến dịch tranh cử của mình.

“Công chúa Mia” – một phóng viên của tờ Indianapolis Star hỏi – “Phải chăng lý do duy nhất mà cô tham gia tranh cử chức Chủ tịch Hội học sinh – và cũng là lý do duy nhất mà chúng tôi được mời đến đây ngày hôm nay – là vì gia đình cô đang tìm mọi cách lái sự quan tâm của giới truyền thông khỏi một vấn đề đang gây nhức nhối tại Châu Âu hiện nay: hành động được coi là hủy hoại môi trường của cô, khi thả 10.000 con ốc sên xuống Vịnh Genovia?”

Ngay lập tức hàng chục cái micro chĩa thẳng vào mặt mình, khiến cho mình bối rối mất một lúc: “Không thể coi đó là một hành động hủy hoại môi trường được. Tôi làm vậy chỉ là để cứu lấy…”

Mình chưa kịp nói hết thì đã bị tiếng vỗ tay của bà cắt xéo: “Có ai muốn thử một ly rượu đặc biệt của Genovia không? Hãy đi theo tôi nào. Chắc chắn sẽ không ai cưỡng nổi đâu”

Nhưng xem ra chiêu đó của bà không hề hiệu quả với đám phóng viên đói-tin-hơn-đói-bụng này.

“Công chúa Mia, cô có ý kiến gì về việc Genovia có khả năng sẽ bị trục xuất khỏi Cộng đồng Châu Âu, vì hành động nông nổi và ích kỷ đó của mình?”

“Công chúa, cô có cảm giác như thế nào khi phải đơn phương đứng ra chịu trách nhiệm trước hành vi phá hoại nền kinh tế của chính quốc gia mình?”

“Haaaaaaaaả?” – không thể tin nổi. Mấy người đó đang nói cái gì thế nhỉ.

Đúng vào giây phút đó, Lilly đã tới giải thoát cho mình.

“Mọi người!” – Lilly hét lên – “Nếu không ai còn câu hỏi gì nữa về cuộc vận động tranh cử vào chức Chủ tịch của Mia, tôi xin tuyên bố buổi phỏng vấn hôm nay tới đây là kết thúc. Xin mời các vị ra về cho”.

“Thật giả dối!” –ai đó gào lên – “Tất cả những việc lần này chỉ là để che đậy cho việc làm sai trái của cô ta mà thôi”.

“Công chúa Mia, Công chúa Mia” – người đang bị chú Lars kéo ra ngoài vẫn cố vớt vát hỏi vọng lại – “Chẳng phải cô là thành viên của Tổ chức Giải phóng Môi trường sao? Cô có muốn đại diện cho mấy người hủy hoại môi trường như cô nói vài lời không?”

“Hừm…” – bà tu một hơi hết nửa ly Sidecar, vừa vặn lúc chú Lars tống cổ được tay phóng viên ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại – “Mọi chuyện diễn ra tốt đấy chứ.”

Không thể tin được. Mình vẫn ngồi đờ ra sửng sốt trước những gì vừa xảy ra. Gọi mình là kẻ hủy hoại môi trường ư? Tổ chức Giải phóng Môi trường ư? Chỉ vì mấy CON ỐC SÊN hay sao?

Lilly rút ra cái sổ tay điện tử (cậu ấy sắm lúc nào thế không biết???) và đi ra phía bà.

“Vâng. Chúng ta sẽ gặp tờ Time Magazine lúc 6 giờ, Newsweek lúc 6 giờ 30 phút. Cháu vừa nhận được lịch hẹn bên NPR, tốt nhất là nên tranh thủ gặp luôn họ vào tối nay. Giờ vàng mà. Rất có lợi cho chúng ta. Ngoài ra chúng ta còn nhận được lời đề nghị của đài New York 1 xin phỏng vấn Mia cho Bản tin Chính trị phát sóng tối nay. Cháu đã yêu cầu họ cam kết không được hỏi một câu nào liên quan đến môi trường. Bà nghĩ thế nào ạ?

“Rất tốt” – bà gật đầu tỏ vẻ hài lòng vô cùng, tay lấy thêm một ly Sidecar – “Thế còn chương trình với Larry King thì sao?”

Lilly bấm vào cái máy bộ đàm trên bàn và hỏi: “Antoine? Anh đã liên lạc được với Larry K chưa? Chưa à? Ok, hãy tiếp tục liên lạc đi”

“Larry King? Bản tin chính trị? Ai đó làm ơn cho cháu biết chuyện gì ĐANG XẢY RA thế này???” – mình rên rỉ mà toàn thân như đang nhũn ra.

Chỉ tới lúc đó hai con người toàn năng kia mới nhận ra còn có người thứ ba trong phòng thì phải.

“Ồ” – Lilly bỏ cái tay nghe ra khỏi tay – “Mia. Mấy chuyện vừa rồi cậu cứ bỏ ngoài tai đi. Không phải lo đâu.”

“Ta không muốn cháu phải bận tâm đến mấy chuyện như vậy, Amelia ạ” – bà lại tiếp tục châm thuốc đánh xèo một phát – “Không có gì đâu. Giờ thì nói ta nghe, không phải mấy ngày hôm nay cháu ra đường với kiểu tóc như thế này đấy chứ? Theo ta thì cháu nên cắt ngắn đi một chút, trông sẽ đẹp hơn”

“Bà nói cho cháu biết chuyện gì đang xảy ra đi. Có phải Genovia SẼ BỊ ĐUỔI KHỎI Cộng đồng Châu Âu vì những gì cháu làm với đám ốc sên không?”

Bà chậm rãi nhả ra một làn khói xanh…

“Tất nhiên là không. Ta còn chưa lo, việc gì cháu phải cuống lên như thế”

Tim mình như có ai đó bóp nghẹt, không thở nỗi nữa. Vậy là những gì họ nói là thật!!!

“Họ có quyền làm thế sao? Đuổi chúng ta ra khỏi Cộng đồng Châu Âu chỉ vì vài con ốc sên sao?”

“Tất nhiên là không” – không phải giọng bà. Là bố. Bỗng dưng mình cảm thấy nhẹ cả người khi nghe được câu đó của bố.

“Tôi đã bảo không phải mà!” – bố quát lên – “Con bé chỉ hoàn toàn hành động một mình, chứ không hề trên danh nghĩa một tổ chức quốc tế nào cả. Ồ vậy sao? Vậy thì tôi xin lỗi vì anh có suy nghĩ như vậy. Đợi đến khi anh có một đứa con gái tuổi teen như tôi thì anh sẽ hiểu.”

Bố vơ đại mấy cái bánh sandwich còn lại trên đĩa và đi thẳng ra khỏi phòng, dập cửa cái rầm.

“Nào, chúng ta tiếp tục với cuộc bầu cử của Mia thôi nào”- bà nói.

“Vâng ạ” – Lilly bấm loạn xạ gì đó trên sổ tay điện tử của mình.

Giờ thì mình đã hiểu tại sao BÀ lại sốt sắng chuẩn bị cho vụ bầu cử này như vậy. Tất cả chỉ là để đám phóng viên không có thời gian khai thác vụ Genovia sắp bị tống cổ ra khỏi Cộng đồng Châu Âu vì tội hủy hoại môi trường.

Nhưng còn lí do của Lilly là gì chứ???

Bố đã quay trở lại giữa hai buổi phỏng vấn của mình với tờ Time và tờ Newsweek. Trông bố cực kỳ mệt mỏi và căng thẳng. Mình cảm thấy ân hận vô cùng, luôn miệng nói lời xin lỗi với bố về sự cố thả ốc sên.

“Con đừng nghĩ ngợi quá nhiều, Mia” – bố xoa đầu mình an ủi – “Chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này thôi, nếu bố có thể thuyết phục mọi người tin rằng hành động của con chỉ là do nhất thời nông nổi, và với tư cách là một công dân bình thường chứ không phải trên danh nghĩa một công chúa”

“Và có thể,” – mình tiếp lời bố đầy hi vọng – “khi mọi người thấy những con ốc sên đó không làm gì gây hại cho đại dương, họ sẽ thay đổi ý kiến”

“Bố xin báo cho con biết, đám ốc sên của con đúng là chẳng làm gì cả. Theo như thông báo mới nhất mà bố mới nhận được từ Hải quân Hoàng gia Genovia, chúng không hề động đậy gì cả. Chỉ nằm im một chỗ, không hề dọn dẹp một tẹo tảo độc nào cả, như ý định ban đầu của con”

Thật buồn khi nghe thấy bố nói như vậy.

Nhưng mình vẫn cố vớt vát: “Hay chúng vẫn còn chưa quen với môi trường mới? Dù gì thì chúng cũng có xuất xứ tận Nam Mỹ cơ mà. Có lẽ phải mất một thời gian chúng mới thích nghi được với môi trường mới.”

“Mia, chúng đã ở dưới đó hai tuần nay rồi. Ít nhất thì cũng phải thấy đói và ăn gì đó chứ”

“Có khi lúc ở trên máy bay chúng đã ăn một bữa no rồi. Vì con đã yêu cầu phải chăm sóc cho chúng thật cẩn thận trong suốt quá trình vận chuyển…”

Bố không nói gì cả, chỉ đứng nhìn mình trân trối.

“Mia” – bố thở dài não nề - “Giúp bố một chuyện nhé. Từ nay về sau, nếu con có bất kỳ kế hoạch nào cứu vớt vịnh Genovia kiểu như thế này nữa thì làm ơn bàn qua với bố một tiếng nhé.”

Hic…

Tội nghiệp bố. Làm Hoàng tử thật chẳng dễ dàng gì!

Sau khi nói chuyện với bố mình đi thẳng về nhà. Nhưng Lilly thì vẫn ở lại. Đúng vậy, Ở LẠI VỚI BÀ. Chỉ vì vẫn chưa liên lạc được với Larry King. Lilly nói rằng chỉ cần được trò chuyện với Larry King một lần thôi, chắc chắn Thứ Hai tới mình sẽ đánh bại được Lana.

Nhưng mình không nghĩ thế. Nếu được lên TRL thì còn may ra. Chứ cái trường THAE này thì làm gì có ai xem kênh CNN đâu. Trừ Lilly.

Nếu bất mãn với trường học như vậy sao cậu ấy không tự mình đứng ra tranh cử đi nhỉ??? Tự dưng kéo mình vào cuộc để làm cái gì chứ!

Thứ Năm, ngày 10 tháng 9, ở nhà

Thử đoán xem mình ở đâu khi mẹ và thầy G đi vắng??? Đúng vậy. Ở khách sạn Plâz chứ đâu.

CÙNG VỚI BÀ.

Tất nhiên mình có phòng riêng rồi. Chứ phải ngủ cùng phòng với bà thì thà chết còn hơn. Mình đã quá có kinh nghiệm sau lần bà tới ở nhà mình rồi. Mình hầu như không ngủ được một tẹo nào, chỉ vì tiếng ngáy như hổ gầm của bà.

Mình cũng không hề bất ngờ trước quyết định này của mẹ. Đời nào mẹ chịu để mình ở nhà một mình. Kể cả khi toàn bộ Đội bảo vệ hoàng gia Genovia được điều tới bảo vệ nhà mình, sẵn sàng bắn hạ bất kỳ ai có dấu hiệu khả nghi định bắt cóc công chúa đi chăng nữa.

Sao cũng được. Đằng nào thì mình cũng là tội đồ khiến cho đất nước mình trở thành quốc gia bị ghét nhất Châu Âu. Lại còn dính tới danh dự của nước Pháp nữa chứ.

Mình vẫn chưa đủ stress hay sao chứ? Này nhé:

Chỉ sau 3 ngày đi học, mình đã đoán trước được sẽ bị trượt môn Hình học,

Đứa bạn thân nhất đã ép mình đứng ra đối đầu trực tiếp với đứa con gái nổi tiếng nhất trường để tranh chức Chủ tịch Hội học sinh. Đảm bảo thứ Hai tới mình sẽ bị nó làm cho bẽ mặt trước toàn trường cho mà xem.

Cô giáo tiếng Anh mới – người mình đã đặt rất nhiều hy vọng có thể giúp mình đạt được ước mơ trở thành nhà văn thực thụ - đã thóa mạ giọng văn của mình cộng với một điểm B đầy tàn nhẫn.

Mình hầu như không có thời gian gặp mặt bạn trai.

Mình luôn bị ám ảnh lo lắng thái quá cho cậu em trai mới sinh, và bị người ta gọi là mẹ trẻ.

Giờ lại thêm 10.000 con ốc sên Nam Mỹ. Cứ tưởng thả chúng xuống vịnh Genovia có thể diệt được bọn tảo độc đang hủy hoại tầng sinh thái, ai dè ốc sên Nam Mỹ không quen với món ăn Châu Âu. Và giờ thì các nước láng giềng không ai muốn kết giao với Genovia nữa.

Tại sao mình không thể LÀM ĐƯỢC MỘT VIỆC gì cho ra hồn chứ?

Có lẽ cô Becca nói đúng. Cần phải đi học một khóa yoga mới được. Mình đã từng đi theo hai mẹ con Lilly học thử một buổi, nhưng sau đó chạy mất dép. Không hiểu họ thấy thư giãn ở đâu, mình thấy như đi hành xác thì có.


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67
Phan_68
Phan_69
Phan_70 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .